Gần đây trong và ngoài nước bàn nhiều về Linh mục Nguyễn Văn Lý và Luật sư Lê Thị Công Nhân. Không cần nói đến những bài báo chính thống trong nước, nói lấy được, chẳng ai nghe, kết tội Lm Lý là kẻ tội phạm được đặc ân do ốm đau, mạt sát Ls Công Nhân là dại dột, non nớt, ra tù còn hoang tưởng về mình.
Cũng không cần nói đến những kẻ manh tâm chống phá phong trào tự do dân chủ, tự vỗ ngực là chống cộng kiên định nhất trần gian, lên án từ ông Hoàng Minh Chính, Nguyễn Thanh Giang, Phạm Quế Dương … đến các cô Thanh Thủy, Thanh Nghiên, anh Đỗ Nam Hải, Nguyễn Khắc Toàn, cả đến ông Nguyễn Chính Kết, Linh mục Chân Tín… là “cuội”, là tay sai CS, là CS trá hình, cho đến ở nước ngoài các ông Đoàn Viết Hoạt, Vũ Thư Hiên, Nguyễn Chí Thiện… đều được họ ‘sáng suốt’ nhận ra là ‘đặc công đỏ nằm vùng’.
Đó là một liên minh tự nhiên ‘độc quyền cộng sản‘ với ‘độc quyền chống cộng’ hai thế lực cực đoan ở 2 đầu chung một bản chất tận cùng phi lý. Giữa anh em, bạn bè dân chủ với nhau, trong và ngoài nước, ủng hộ nhau, góp ý, xây dựng cho nhau đang là vấn đề, cần có thái độ sao cho phải đạo và có lợi chung.
Theo tôi, vừa qua đã có những lời nói, những bài viết, có những ý chưa được nghiền ngẫm cân nhắc kỹ, chưa toát lên tấm lòng nhiệt tâm, yêu thương trân trọng người bạn đường quý hiếm của mình. Do có lúc trái tim thiếu ấm nóng để bộc lộ cái tôi cần cảnh giác. Cũng từ đó mà tuệ không thật sáng, không thật minh mẫn, không biết rằng đối phương rất ác độc, ma quái sẽ lợi dụng những sơ xuất, sa đà của mình để vu cáo, bôi xấu, hạ thấp bạn đường của mình, làm hại phong trào chung.
Tại sao khi cô Lê Thị Công Nhân nói rằng quốc hội Mỹ nên quan hệ với quốc hội Hà Nội lại vội cho rằng nói thế là sai lập trường(!), là đề cao chính quyền CS(!), là non nớt… Đây là cô nói với các nghị sỹ Mỹ đang có quan hệ với quốc hội Hà Nội, với ý tứ là ép, hướng dẫn, dạy bảo cho họ những bài học về dân chủ đích thực.
Khi Lm Lý nói với khách quốc tế rằng cần có tổ chức chính trị mạnh, có lý luận đúng, lôi cuốn quần chúng, theo con đường hòa bình không bạo động, nếu để cho bạo loạn, dẫn đến chiến tranh huynh đệ tương tàn như xưa, thì thà rằng cứ để CS cai trị còn hơn. Ông nói hơi quá, về một chuyện chưa xảy ra, nhưng cốt để khẳng định con đường phi bạo lực. Sao có bạn lại kể ra ‘4 sai lầm’ của ông, cho rằng ông đã phạm sai lầm nghiêm trọng lắm. Tôi cho rằng LM Lý trả lời các cuộc phỏng vấn, nhất là khi tiếp bà đại sứ Canada, đã tỏ ra am hiểu, vững vàng, còn sinh động trong lập luận, trình độ chính trị so với nhiều anh em ta trong phong trào dân chủ không có chút thấp kém nào.
Cái chí khí của người dám ghi rõ trước cán bộ công an: Viêt Nam Cộng hòa XHCN – Chưa Độc lập – Thiếu Tự Do – Không Hạnh phúc; rồi không ký giấy xin ân xá ; quyết không nhận phạm tội ; ốm nặng liệt nửa người, vẫn không chịu ra nước ngoài chữa trị.
Cô Lê Thị Công Nhân khi ra tù đã nói ‘đã đấu tranh là đấu tranh đến cùng‘, ’bận vào tù ‘, hồn nhiên, bất khuất, thông minh đến vậy, gắn bó với Khối 8406, chẳng có gì là non là kém. Trái lại, chính dân biểu Hoa Kỳ quý trọng cô, coi là chính khách tương lai mà đất nước cần. Đối với người như thế không bao giờ nên phê phán dễ dãi, cả khi có tinh thần xây dựng càng nên thận trọng.
Lại có bạn luôn tự cho là dân chủ lương thiện lại viết rằng ‘đa số bạn bè trong và ngoài nước đều thất vọng về Lm Lý’, và ‘quay mặt với khối 8406’. Đa số là bao nhiêu ? Tôi nghi ngờ lắm. Không nên lôi số đông viển vông vào với riêng một người.
Giữa bạn đồng hành với nhau, trước đối phương nham hiểm, không nên lặp đi lặp lại rêu rao rằng trong nước có những hàng động ‘manh động‘, khối 8406 là ‘manh động’, Tập thể Thanh niên dân chủ là ‘manh động’, truyền bá nhận xét nhóm Nguyễn Tiến Trung trẻ người non dạ, là ham danh tiếng bề nổi, là ” con cái các cụ cả ‘…
Cần nhận rõ rằng thay thế một chế độ toàn trị không đơn giản, dễ dàng, không phải sẽ diễn ra từng bước rõ rệt, xong bước 1 đến bước 2, xong bước 2 lên bước 3 như lý thuyết sách vở. Các bước xen kẽ, gối lên nhau. Và lập ra khối…, ra tập họp… cũng là hành động dấn thân cần thiết, gây cho chính quyền giật mình, hoảng sợ, đối phó, tạo thanh thế cho phong trào chung, hoàn toàn không phải là ‘tự sát’ vô ích! Huống gì khối 8406 đang còn phát triển cả trong và ngoài nước, mấy chục bạn còn trong tù, được thế giới biết đến và quan tâm, không thể khinh thị cả một tập thể như thế. Có ai nỡ ngoảnh mặt đi, dè bỉu anh chị em mình .
Đó là những bậc thang nhỏ, là những lớp đá lát đường cho tiến trình đấu tranh. Từ hồi 1930 lãnh tụ đảng trưởng Quốc Dân Đảng Nguyễn Thái Học trước khi lên đoạn đầu đài dõng dạc tuyên bố “cuộc khởi nghĩa không thành công thì thành nhân”. Đó chính là một nấc thang lớn thức tỉnh toàn dân để Quốc Dân Đảng tăng 3 lần số đảng viên 5 năm liền sau đó dù cho thực dân lùng bắt.
Bất cứ hành động nào đi trước là giơ lưng ra cho bạn đồng chí hướng trèo lên vai, để cho lớp sau leo tiếp, chinh phục dần lô cốt cố thủ của đối phương. Không thể phụ bạc bĩu môi với những dấn thân trước ta. Cần ưu ái, thương yêu, quý mến chân thành.
Cô Lê Thị Công Nhân, lm Nguyễn Văn Lý có thể có sơ xuất, thiếu sót, sơ hở, cần góp ý, nhưng không nên khuếch đại lên, nói quá lên. Hai người đã hy sinh, chịu đựng quá nhiều. Ở ngoài nước ta được sống thảnh thơi, tự do, càng không nên vào hùa một cách vô tình với những kẻ cố tình phá hoại, vu cáo phong trào dân chủ mà chính chúng ta đang dày công xây dựng.
Xét cho cùng, theo kinh nghiệm bản thân tôi, – cũng từng lầm lỡ và vụng dại, thái độ chung với bạn bè dân chủ đồng hành nên luôn theo phương châm : “luôn giữ cho trái tim nóng hổi, không bao giờ nguội lạnh tình anh chị em, giữ cho trí tuệ trong sáng, không để lu mờ vì vị kỷ, bè phái.”
Paris 16 – 4- 2010
Bùi Tín